lặng nhìn nhân viên nứng ân ái thư ký dễ dãi, tôi chạy sang Sa Đéc để thăm chị. Nơi chị tôi tìm được sự yên lành và bình yên mà tôi không có được với con Huệ và cô Hạnh. Chị Năm làm ăn khấm khá nên tôi đề nghị chị cho Ba Mẹ chị về với chị. Chị vui mừng nghe theo lời tôi. Chị có dịp được phụng dưỡng cha mẹ một cách đầy đủ. Tôi rất quý mến ba mẹ chị và họ cũng rất thương tôi. Họ biết rõ là nhờ tôi nên cả gia đình họ mới được lên hương như vậy. Tôi bàn với ba mẹ chị là tôi không thể nào cưới chị được vì nhiều lý do, mỗi ngày chủ tịch với cô y tá xinh đẹp nhưng tôi cũng muốn có chút